Tất cả mọi người đều chạy tới xem náo nhiệt, nhưng lúc này A Long lại không chạy, cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh trừng mắt nhìn hai chúng tôi, có lẽ ở trong mắt cậu ta, hai người chúng tôi mới đáng xem nhất.
Vì thế tôi lại lần nữa dò hỏi một lần về tình huống của nam sinh kia, gia hỏa A Long này tính cách hiếu động, ngày thường cũng chạy khắp nơi làm quen với người khác, nam sinh kia là người ở chung tầng với chúng tôi, cậu ta tự nhiên tương đối quen thuộc, vì thế liền giảng thuật lại một lần nữa về tình huống của nam sinh kia.
Lúc này đây cậu ta kể lại tương đối cẩn thận, nhưng nội dung vẫn không sai khác lắm với lần trước, trừ bỏ chuyện nói cho chúng tôi biết nam sinh kia tên là Diệp Tường Phi, tôi nhíu nhíu mày, cũng không có thêm manh mối gì mới, A Long ngượng ngùng mà nói, mấy ngày này bởi vì chuyện của Hà Điền Điền nên không rảnh để chú ý đến người khác.
Chính lúc này, cách đó không xa có một nam sinh bước nhanh tới, bộ dáng vội vã, đúng là một trong hai người vừa rồi hỗ trợ đè lại Diệp Tường Phi lại, ánh mắt A Long sáng lên, nói đây là người ở chung phòng kí túc với người kia, tên là Dương Thần, còn tình huống cụ thể như thế nào, có thể hỏi cậu ta.
Chúng tôi đi lên chỗ cậu ta, A Long đi đầu, chào hỏi cùng cậu ta, Dương Thần vừa thấy là chúng tôi, bước chân chậm lại gấp gáp mà nói, cậu ta muốn chạy nhanh đi phòng ngủ lấy một thứ, đợi lát nữa lại nói chuyện với chúng tôi sau.
Hiển nhiên A Long cũng có quen biết với cậu ta, chạy nhanh đi theo bên cạnh, hỏi đông hỏi tây, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất đối diện liếc mắt nhìn nhau một cái, tự nhiên cũng là bước nhanh đuổi kịp, nếu cậu ta phải đi về phòng ngủ, vừa vặn nhân cơ hội này xem kỹ một phen.
Lúc đang đi trên đường, Dương Thần nói cho chúng tôi biết, Diệp Tường Phi vẫn còn hôn mê, bác sỹ nói, giống như cậu ta có chút giống bệnh mất hồn, bác sĩ kêu tôi đi lấy một bộ quần áo màu đen cho cậu ta dùng để định hồn cậu ta lại.
Tôi vừa nghe liền rất tò mò, đây là bác sỹ hay là âm dương tiên sinh đây, mất hồn mà ông ta cũng có thể trị? Chuyện náo nhiệt này rất đáng để tới xem đấy.
Tôi nói với Dương Thần, chuyện này rất là kỳ quặc, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất có hơi hiểu biết chút ít về mấy thứ đồ tà môn như thế, hơn nữa chúng tôi cũng nghe nói qua tình huống của Diệp Tường Phi, cho nên muốn đi tận mắt nhìn xem thử xem thế nào, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Dương Thần vừa nghe liền luôn miệng đáp ứng, liên tục nói tốt, vừa rồi thời điểm chúng tôi chế phục Diệp Tường Phi, cậu ta cũng có mặt ở đó từ đầu tới cuối, tự nhiên biết hai chúng tôi nhiều ít cũng có chút bản lĩnh.
Cứ như vậy, chúng tôi cùng đi tới phòng ngủ 315, sau khi mở cửa, Thiệu Bồi Nhất trước tiên ngửi không khí xung quanh phòng, rồi lại nhìn hướng bốn phía góc tường, lẩm bẩm.
- Trong không khí không có mùi mốc, góc tường cũng không có mốc meo……
Cậu ta giống như một tiên sinh âm dương sư lão luyện, nhìn đông nhìn tây nhìn tới nhìn lui, tôi nhịn không được buồn cười, tôi cũng khịt mũi ngửi thử, thật là không có hương vị gì.
Phải biết rằng, nếu trong một căn phòng có quỷ quấy phá, biểu hiện đầu tiên ra ngoài chính là âm khí nặng, hơi ẩm cao, không khí ẩm ướt, hậu quả mang đến tương ứng chính là góc tường có mốc meo, mọc ra mấy đốm mốc, nhưng trong phòng ngủ này, hiển nhiên không có những cái tình huống đó, mà ngược lại, gian phòng này của cậu ta nằm ở hướng chính nam, lúc này đúng là giữa trưa, ánh mặt trời sung túc, độ ấm trong phòng dào dạt, một chút cảm giác âm trầm quỷ dị đều không có.
Tôi hỏi Dương Thần, giường Diệp Tường Phi là cái nào? Cậu ta chỉ vào một cái giường bên trái gần cửa ra vào nói chính là cái này, mấy ngày nay tên kia vẫn luôn nghi thần nghi quỷ, vẫn thì thầm nói có người nửa đêm ở vách tường nhìn cậu ta, sau khi bị chúng tôi mắng vài lần, liền không hé răng nữa, ai biết hôm nay cứ như vậy……
Tôi không lên tiếng, đi đến trước giường Diệp Tường Phi, cúi đầu nhìn, thật ra trên vách tường kia không có gì dị thường, chỉ là có chút chỗ bị bong ra từng mảng, còn hơi dơ một chút, trên cơ bản đều giống với những vách tường còn lại trong phòng ngủ.
Nhưng mà trên tường lại ấn vài cái dấu giày, tôi hỏi Dương Thần chuyện này là như thế nào, cậu ta nói đêm qua Diệp Tường Phi ngủ đến sau nửa đêm, đột nhiên kêu to một tiếng, đem tất cả mọi người doạ cho tỉnh lại, sau đó liền thấy cậu ta nhanh chóng nhảy xuống giường, sau đó đạp một cái lên vách tường kia, còn hùng hùng hổ hổ nói, để ngươi hù dọa ta, để ngươi hù dọa ta...
Tôi tức khắc liền hiểu rõ, việc này thì ra là như vậy!
Thiệu Bồi Nhất cũng chạy lại đây, nhìn nhìn vách tường kia, nghi hoặc nói, chẳng lẽ gia hỏa này là tự mình hù dọa mình? Cậu nhìn thử mảng tường bong này một chút xem, cũng có chút giống với khuôn mặt người.
Tôi lắc lắc đầu, chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy, cho dù bức tường bong ra từng mảng hình dạng giống mặt người, cũng không đến mức hù dọa Diệp Tường Phi thành dáng vẻ kia, tuy rằng nói tự mình hù dọa mình cũng có thể hù chết người, nhưng mà cậu ta tìm cái cây dao nhỏ rồi vạch lung tung trên bức tường, sẽ thành không phải mặt người nữa hay sao?
Dương Thần nói, cậu ta đích xác đã từng thử qua, nhưng vừa mới cầm dao rạch lên thì cậu ta liền bị dọa tới ném cả con dao đi, nói là trong vách tường có người đang rên rỉ thống khổ, làm vài người trong phòng ngủ đều bị dọa, trải qua nhiều ngày như thế, mọi người vẫn luôn bị dày vò chung với Diệp Tường Phi, có một lần lão đại phòng ngủ nảy sinh ý nghĩ ác độc, tự mình ra tay, nhưng không biết như thế nào đột nhiên trượt chân té ngã, đầu đập trên đầu giường, hôn mê nửa ngày mới tỉnh, từ sau lúc đó ai cũng không dám lộn xộn.
Cuối cùng Dương Thần buồn bực mà nói, cái này không phải chuyện cuối, đã có hai người xin đổi phòng ngủ, nhưng trường học vẫn luôn không phê duyệt, mà bọn họ cũng không dám nói ra nguyên nhân chân chính.
Tôi có chút kinh ngạc, thì ra chuyện này quỷ quái như thế, xem ra là thực sự có vấn đề.
Dương Thần dùng ánh mắt trông mong nhìn chúng tôi một hồi, thấy chúng tôi giống như không có biện pháp gì, liền nói cậu ta phải nhanh tìm bộ quần áo màu đen đem tới phòng y tế cho Diệp Tường Phi, nói chúng tôi làm gì thì nhanh đi.
Tôi thử bắt tay đặt ở trên vách tường, chậm rãi di động, vách tường thực bình thản, cảm xúc hơi thô ráp, giống như cũng không có cái gì dị thường.
Nhưng hẳn là sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy đi, trong lòng tôi vừa động, nhắm hai mắt lại, tập trung sở hữu tinh thần lực vào bàn tay, lại lần nữa xoa xung quanh vách tường.
Bàn tay nhẹ nhàng phất quá, cảm xúc không khác với vừa rồi cho lắm, có khác chăng chính là trên vách tường có những viên tròn rất nhỏ, tôi cơ hồ đều có thể cảm giác được chúng, đồng thời, trong đầu theo bàn tay di động, dần dần hiện ra bộ dáng vách tường mỗi khi bàn tay tôi chạm qua.
Tôi không biết như thế nào lại xuất hiện loại tình huống này, nhưng ngay sau đó dưới bàn tay truyền đến cảm giác dị dạng, thật giống như trên vách tường bình thản kia đột nhiên gập ghềnh hẳn lên.
Tôi lập tức dừng tay, bàn tay vuốt ve vài cái ở chỗ kia, bỗng nhiên trong lòng giật mình, đột nhiên rụt tay lại, mở to mắt, trên đầu đã không tự giác mà chảy mồ hôi lạnh.
Thiệu Bồi Nhất thấy vậy vội hỏi tôi làm sao vậy, tôi lắc đầu, không nói gì, cậu ta lộ vẻ mặt nghi hoặc, tiến lên cũng bắt đầu sờ sờ, lại không sờ ra được một cái gì, há miệng thở dốc muốn mở miệng hỏi tôi, nhưng nhìn hai người bên cạnh, lại ngậm miệng lại.
Tôi nói với Dương Thần bên cạnh đang dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, nắm chặt thời gian đi xem Diệp Tường Phi đi, chuyện bên này không vội, trước người cứu rồi lại nói tiếp.
Cậu ta hiển nhiên có chút thất vọng, tôi cũng hiểu chuyện này cho dù là cứu được Diệp Tường Phi, nhưng vấn đề trong phòng ngủ này lại chưa giải quyết được, như vậy tất cả mọi người sẽ vẫn luôn lo lắng đề phòng, hôm nay là Diệp Tường Phi, ai biết đâu được ngày mai cái người phát hiện mặt người có thể là Dương Thần hay không đâu?
Nhưng mà cậu ta vẫn đi tìm một bộ đồ đen của Diệp Tường Phi, cùng chúng tôi đi ra phòng ngủ, chạy tới hướng phòng y tế.
Thời điểm đi trên đường, Thiệu Bồi Nhất lại làm mặt quỷ với tôi, hỏi tôi rốt cuộc phát hiện cái gì, tôi nói khẽ với cậu ta, vừa rồi ở trên vách tường kia, tôi sờ được một khuôn mặt người nhô lên ở đó.
Thiệu Bồi Nhất sửng sốt, nghi hoặc nhìn tôi, tôi biết cậu ta suy nghĩ cái gì, vừa rồi cậu ta cũng đi sờ soạng, nhưng lại cái gì cũng chưa thấy, tôi cười vỗ vỗ cậu ta, nhỏ giọng nói.
- Người anh em à, đây là lí do tôi khác với Khiêu Đại Thần đấy.
Cậu ta giương mắt nhìn nhìn tôi, cũng cười.
Trong phòng y tế.
Những người vây quanh xem náo nhiệt đã tản đi bớt, Dương Thần đem bộ đồ đen của Diệp Tường Phi giao cho bác sỹ, bác sỹ nhìn chúng tôi, ý bảo chúng tôi cũng phải đi ra ngoài, tôi cười chỉ chỉ Thiệu Bồi Nhất nói, mấy đời nhà cậu ta đều làm chuyện này, nếu thật sư Diệp Tường Phi bị mất hồn, không chừng có thể giúp đỡ chút đấy.
Bác sỹ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chúng tôi, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ là để chúng tôi bảo trì an tĩnh, ai cũng không được nói chuyện, sau đó đóng hết tất cả cửa sổ lại, bức màn cũng kéo lại luôn, cầm bộ đồ màu đen kia đi tới trước người Diệp Tường Phi đang hôn mê.
Trong lòng tôi thập phần tò mò, loại phương thức chiêu hồn này, từ trước tới nay tôi chưa từng nghe qua, trong cấm kỵ bút ký cũng không có ghi lại, nhưng mà cũng có một phương pháp chiêu hồn từ quần áo cũ, nhưng phải có ngày sinh tháng đẻ của người được chiêu hồn, còn phải đi tới chỗ mất hồn, cầm quần áo cũ kêu tên.
Nhưng mà ông bác sỹ này lại dùng chiêu thức gì thế này?
Chúng tôi đều nín thở ngưng thần nhìn thật kỹ, liền thấy bác sỹ hít sâu một hơi, sau đó cầm bộ đồ đen, đột nhiên dùng sức trùm vào trên đầu Diệp Tường Phi!
Kế tiếp thì thấy tay chân Diệp Tường Phi hơi nhúc nhích vài cái, tựa như đang giãy giụa, sau một lát đầu lệch qua một bên, nằm bất động.
Tôi trợn mắt há hốc mồm, ông bác sỹ này không phải làm người ta chết ngạt rồi chứ?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo